Chạy đi bà con ơi! có thằng điên vừa trốn trại kìa!". Tiếng kêu gớm hoàng viral rất cấp tốc trong dãy nhà tập thể. Già trẻ em lớn bé xíu rầm rập chạy về, cố kỉnh thủ trong mỗi pháo đài.

Bạn đang xem: Chiếc áo màu thiên thanh


Bố tôi chẹn cửa ngõ chính bởi một thanh mộc lớn. Mấy bà bầu tôi ra sức kéo hai cửa nhà sổ, móc chặt vào khuy sắt. Vừa dứt việc thì cửa thiết yếu bị đánh đấm rầm rầm. Bố tôi đứng ngay sau cửa, tay thay chặt dòng chày giã cua, chuẩn bị sẵn sàng xung trận. Bọn trẻ con công ty chúng tôi nép vào góc nhà, run xấu bật. Mà lại rồi cánh cửa kết thúc rung, tín đồ điên đã bỏ đi. Nhoáng một cái, mặt nhà bà Côi vọng thông báo hét thất thanh. Bố tôi hé cửa, chú ý ra ngoài. Mấy chú bảo đảm an toàn của trại điên, mặc áo blu trắng, tay nạm cuộn dây, chạy ngang qua. Công ty chúng tôi xúm lại, tranh nhau ngó nghiêng qua khe cửa. Kìa, thằng điên đã trở nên trói gô lại dẫn về trại. Cả nhà tôi ùa sang phòng bà Côi. Bà rứa bế đứa cháu new hai tháng tuổi từ trong loại chậu nhôm ra, vừa khóc vừa kể lể:- Khổ thân con cháu tôi! Nó bị thằng điên giằng lấy, bỏ vô thau đặt trên bếp than... Thằng Nhỡ giãy giụa, khóc ngằn ngặt. Cha tôi ôm lấy thằng bé lật ngang lật ngửa, rồi bảo:- May mà không bị phỏng. Nó sợ quá đấy thôi. Bà Côi nhất thời yên trung khu vì cha tôi là bác sĩ khoa Nhi của cơ sở y tế tỉnh. Bà ôm thằng Nhỡ, à ơi nựng nó, giọng vẫn tồn tại khản đặc:- Ờ, ờ, nín đi cháu! dựa vào trời thằng điên bị tóm gọn ngay, ko thì con cháu tôi chỉ gồm nước chết... Bao bọc chúng tôi, mọi tín đồ đã kịp xúm lại, buôn dưa lê ồn ào. Ba tôi xua chúng tôi về đi học, rồi ông vội đấm đá xe đến cơ quan.

Khi đã béo lên thành một thiếu nữ, tôi vẫn không sao quên được trái đất của những người điên. Họ bị nhốt vào trại, giải pháp khu tập thể bệnh viện chỉ chừng vài trăm mét. Lũ chúng ta tôi thường lẻn sang mặt ấy, khi người lớn đi làm. Trại được rào dây thép gai, mỗi phòng giam như 1 xà lim nhỏ tuổi khoảng bốn, năm mét vuông, nhốt một hình hài điên dại. Cửa phòng lắp song sắt. Cửa hàng chúng tôi vẫn rất có thể quan liền kề được toàn thể những gì diễn ra phía trong dãy nhà ngoảnh phương diện ra bãi cỏ. Kỳ lạ cái tại chỗ này toàn là ông điên, chẳng tất cả bà điên nào! tuyệt là chúng ta bị nhốt riêng ở hàng nhà phía bên trong nhỉ? bọn trẻ con công ty chúng tôi cứ túm vào nhau, lào xào bàn tán.

Tôi cùng cậu em trai dò dẫm lần đi, mắt trước đôi mắt sau lấm la lấm lét. Chính vì nếu không may, rất có thể sẽ dìm ngay một mẩu gạch đổ vỡ hay cả một cục phân từ trong bay vèo ra. Các đứa đã bị như thế. Chúng luôn miệng lưu ý tôi. Nhưng sau cùng tính hiếu kỳ đã thắng. Tôi bắt gặp một ông điên ngồi thẫn thờ, trên người không một miếng vải, đã dùng dòng que nhỏ tuổi chọc chọc vào tổ kiến vàng ở hốc tường. Khi bị cả bầy đàn kiến trườn lên đốt, ông ta cào cấu lia lịa, la hét ầm ĩ. Mấy hàng trại giam lập tức nổi lên đầy đủ tiếng rú chói óc, sởn domain authority gà. Tôi vội dắt cậu em trai vứt chạy khỏi loại nơi xứng đáng hãi đó. Sau lần ấy, ai rủ ráng nào, tôi cũng không dám trở về đấy nữa.

Những lúc không thanh lịch trại điên, lũ trẻ shop chúng tôi lại rủ nhau đi nhặt hoa đại rụng. Hoa đại màu kim cương nhạt, cánh hoa viền white thơm ngát. Dẫu đã rơi xuống đất, hoa đại vẫn khôn cùng thơm. Cánh hoa tươi nguyên như dịp còn đậu bên trên cành. Tôi hay sử dụng chỉ xâu lại từng vòng, đeo quanh cổ. Trong mùi thơm hoa đại, tôi thường nằm lăn trên thảm lá rụng, thả bản thân vào thế giới mộng mơ. Ở đó không có những fan điên tự quấy rầy mình và làm fan khác thom thóp lo sợ. Chỉ có những cô tiên xinh đẹp tuyệt trần múa hát trong muôn sắc đẹp hoa tươi. Tôi chú ý lên trời, ngắm màu xanh lá cây nhưng nhức mà bà mẹ tôi vẫn call là màu sắc thiên thanh, lòng mong muốn có một ngày bản thân được mặc loại áo da trời hoàn hảo nhất ấy.

Đang thả cửa tưởng tượng, tôi đột nhiên thấy lũ bạn túa ra như bạn bè ong tan vỡ tổ. Bất giác tôi nhỏm dậy, bàng hoàng. Cách cửa hàng chúng tôi chỉ chục bước chân, một bạn trẻ vạm tan vỡ - một bạn điên - trên thân thể anh ta không tồn tại lấy một miếng vải, và từ chỗ bí mật trên bạn anh một vật nào đấy nhô ra, căng cứng. Công ty chúng tôi đứng lặng, cảm thấy bối rối. Bạn điên không tỏ ra hung dữ, trái lại anh ta còn nhìn chúng tôi với cặp đôi mắt âu yếm, long lanh...- Chạy đi tụi mi ơi! Thằng điên đó!Một chú nhóc hốt nhiên bừng tỉnh, hét lên. Shop chúng tôi co giò chạy. Ko nghe giờ chân đuổi theo, tôi hốt nhiên ngoảnh lại nhìn. Người điên nằm vật ra bến bãi cỏ dưới nơi bắt đầu cây đại, vơ đem vòng hoa tôi tấn công rơi, khóa lên mặt mình và khóc rưng rức. Lạ lẫm, cả bọn dừng lại, sững ra nhìn. Gồm đứa còn nghịch ngợm, tháo vòng hoa trên cổ, ném vào tín đồ điên. Nhấn ra shop chúng tôi đang quan ngay cạnh mình, anh ta chồm dậy, đuổi theo. Chúng tôi vắt chân lên cổ, chạy bán sống buôn bán chết. Về mang lại nhà, tôi vẫn còn đấy run. Theo tay tôi chỉ, bà bầu nhìn ra. Bóng fan điên lướt qua form cửa. Bà bầu tôi chú ý lảng đi, lẩm nhẩm: "Người ấy điên tình!".- Điên tình là sao hả mẹ? - Là điên bởi vì tình. Béo lên rồi bé sẽ hiểu.Mẹ tôi bảo rồi liên tục đan chiếc áo len màu thiên thanh. Tôi không chịu đựng thôi, lại lag gấu áo mẹ:- Sao ở chỗ nào ra lắm fan điên vậy mẹ?- Ừ. đa số người bị trời hành, tội nghiệp vậy kia con.Tôi thấy mọi câu hỏi càng rối như canh hẹ qua cách phân tích và lý giải của mẹ. ở trên phản bội gỗ, tôi nghịch cuộn len, hết túa ra lại cuốn vào, nhưng chị em tôi chẳng nói năng gì, vẫn thoăn thoắt đan. Nét mặt bà mẹ thật muộn phiền. Trong thâm tâm tôi bỗng dưng dâng lên một nỗi bi đát vô cớ...

Sau ngày phụ huynh ly hôn, chị em tôi ngoài ra trở thành một bạn khác. Mẹ hay gắt gắt, la hét mọi khi không hài lòng. Tôi không lúc nào còn thấy lại hình hình ảnh dịu dàng của người mẹ ngồi đan len bên cửa sổ. Bà bầu vật vã, khóc lóc hằng tối và sau cuối phải nghỉ vấn đề vì suy yếu thần kinh.

Trong cảnh bí thiếu, bà mẹ tôi càng stress hơn. Tôi đề xuất bỏ học đi làm để chăm nuôi mẹ. Nhưng trong khi mẹ chẳng khi nào thanh thản. Luôn luôn luôn có nguyên nhân để chị em tự hành hạ mình và có tác dụng tôi ngơm ngớp lo sợ. Bà mẹ cũng điên vì chưng tình ư? Một câu hỏi khủng ghê vang lên trong đầu tôi. Nghĩ đến người nam nhi điên tình nồng nỗng chạy xung quanh đường, tôi mời chưng sĩ đến. "Không phải bệnh nhân trọng tâm thần nào cũng xé quần áo, chạy lang thang. Chỉ việc người ta bị sốc nặng hay bị ám hình ảnh bởi điều gì đấy không hóa giải nổi, cũng có thể đã mắc căn bệnh rồi". Bác bỏ sĩ bảo tôi thế.

Từ ngày ấy, tôi hiểu biết thêm nhiều dạng bệnh tâm thần khác nữa. Cô bạn bè của tôi tất cả một người em trai bị hội chứng điên tiền. Đang phồng mang căng mắt như hóa dại nhưng mà hễ bao gồm ai đến tiền là tự nhiên và thoải mái nhũn nhặn hẳn. đôi lúc đang ở lặng ở lành, nghe ai hứa đến tiền nhưng chưa nhận được, lại bức bối lên cơn ngay. Điên cơ mà cứ như trả vờ, chỉ chăm bẳm vun vén. Giành được đồng như thế nào thì suốt cả ngày giở ra, đếm đi đếm lại, ko lẫn một xu. Lại được loại nết năng viết thư xin tiền, bất kể quen sơ. Xin không được thì dọa thiết lập xăng đốt nhà bạn ta. Báo hại con bạn tôi cứ phải vác tập bệnh lý của cậu em đi van lơn từng fan một, xin chúng ta đừng nhằm bụng thù ghét một kẻ điên.

"Những fan không ý thức được hậu quả việc làm của chính mình là những người điên. Họ chưa hẳn chịu trách nhiệm về năng lực hành vi...". Tôi sẽ nghe quy định sư nói do đó trong phiên tòa xét xử xét xử một người cha giết con. Chú ý thẳng vào khía cạnh bị cáo, thấy ánh mắt gian xảo của hắn cứ liên tục đảo qua liếc lại, tôi đâm ngờ cái qui định chắc như bắp của luật pháp sư. Không hóng tòa tuyên án, tôi cấp vã ra về vì đã hẹn đi thăm thủ trưởng cũ. Bố tháng trước, ông bị bỗng quỵ, hôm nay mới được mang về nhà từ cơ sở y tế tâm thần. Tôi không nhầm đâu. Đúng là từ khoa tâm thần về đấy. Nghe bảo ông mắc bệnh tự kỷ ám thị. Một năm kia đây, ông đã kín đáo điều chỉnh lại lý lịch, hạ tuổi mình xuống cha năm. Tuy nhiên cậu phó tổng giám đốc trẻ biết chuyện, lén đi gặp mặt tổ chức cấp cho trên khai báo. Thủ trưởng cơ quan tôi sẽ rung đùi từ bỏ đắc thì đùng một cái, ông dấn được đưa ra quyết định về hưu, không hề được báo trước. Kẻ thay thế sửa chữa ông lại chính là cậu phó giám đốc tinh tướng, năng nổ kia. Đọc ngừng tờ ra quyết định về hưu được trao từ tay trợ giúp xuất sắc của mình, ông ngã lăn ra, cấm khẩu. Được gửi vào bệnh viện cấp cứu vãn kịp thời, ông thoát chết nhưng bị liệt nửa người, phải ngồi xe pháo lăn. Tỉnh cơn hôn mê, ông trở bắt buộc lẩn thẩn, suốt ngày lẩm nhẩm thương hiệu thủ trưởng new của ban ngành tôi và nghiến răng kèn kẹt.

Tại sao chúng ta lại đặt mang đến Mai cái brand name kỳ dị ấy? vì chưng vì, họ thấy Mai không khi nào có một chiếc áo màu, hay như là 1 chiếc áo "ny lông" mỏng tanh mảnh như họ. Quanh năm tháng ngày Mai chỉ mặc mọi hàng vải white hay bởi lụa đen. Một lẽ không giống nữa, vì chưng Mai chăm học cùng học giỏi. Các lần cao điểm thấy Mai đứng đầu, mấy đứa bạn nhác học, bĩu môi mói mỉa:
Thế là cái tên kỳ dị "Mai mùa đông" vẫn từ mồm này qua miệng khác, từ từ lan ra cả lớp. Mai cũng loáng nghe một hai khi cái thương hiệu ấy, nhưng lại không lấy có tác dụng điều, do chưa phát âm thâm ý của nó.
Họ nghĩ oan đến Mai quá. Gồm phải Mai không thích ăn diện như bọn họ đâu. đàn bà mới béo lên, ai lại không phù hợp có quần áo cho đúng thời trang để làm tăng vẻ đẹp của mình. Tuy thế vì bác mẹ mai ko muốn. Những lần Mai lặng ngắm nhìn một biện pháp thèm thuồng các nàng thướt tha trong số những chiếc áo lụa màu mỏng dính mảnh, kiều diễm tựa như các nàng tiên. Mai cảm giác thua sút bọn chúng bạn, nhất là trong những buổi lễ, những nữ sinh diễn hành trên tuyến đường phố. Bọn họ như bước tiến trong ánh sáng. đều tà áo tung bay êm ả dịu dàng như muôn cánh bướm. Ngược lại vạt áo của Mai phải tất cả cơn gió to gan lớn mật mới cất cánh lên được một tí!
Mỗi lần như thế, Mai nhất mực về nhà vẫn đòi bố mẹ may mặc cho như những bạn. Nhưng mà rồi Mai lại lưu giữ lời má nói hôm nào:
- con ơi, không phải ba má ghét bỏ con, cấm đoán con đua đòi theo chúng bạn. Chỉ và bác mẹ thấy mang quá mỏng dính mảnh ko được nết mãng cầu bao nhiêu. Người con gái muốn giữ lại phẩm hạnh mình, tránh việc ăn khoác như thế. "Cái nết tiến công chết cái đẹp", con ạ!
Một hôm, vào gần như ngày học cuối năm, mang đến giờ chơi, các nữ sinh hay tụm năm tụm bảy nhằm khoe với nhau về các cái áo mang Tết. Một con bạn không biết vô tình xuất xắc hữu ý, đã cắt nghĩa cho Mai nghe rạm áy thương hiệu "Mai mùa đông".
Mai đỏ mặt, vừa tức giận, vừa xấu hổ. Về mang đến nhà, cô vất sách xuống bàn, chạy vào phòng ôm mặt khóc nức nở. Bà mùi hương ở bên dưới bếp, nghe tiếng con khóc ngay lập tức chạy lên. Vừa thấy má, Mai khóc khổng lồ hơn.

Xem thêm: Áo sơ mi oversize nam tay ngắn cotton form oversize, áo sơ mi jean trơn tay ngắn cotton form oversize


- làm cho sao mà người ta chế nhạo con. Nín đi, nói đến má nghe rõ đầu đuôi. Khóc thế, ko sợ các em bé nó cười cợt à?
Bà Hương đọc rồi: từ rất lâu bà cũng đã thấy trước hồ hết lời ghét ghen ấy sẽ tới với con bà. Bà định bụng vẫn may mặc cho nhỏ như chúng bạn khiến cho con ngoài tủi hổ. Việc phải cho đã đến, bà khom người xuống đỡ Mai ngồi lên, vệ sinh nước mắt cho nhỏ và êm ả bảo:
- gồm thế nhưng mà cũng khóc! Thôi, chiều nay học về, con đi với má ra chợ Bến Thành, con thích màu gì, má sẽ mua may cho.
Suốt buổi học chiều, Mai ngơi nghỉ trong lớp nhưng lòng trí chỉ suy nghĩ đến các màu áo. Thỉnh thoảng Mai nhìn áo các cô gái bạn, rồi lại giơ cổ tay như ướm thử, thì thầm nghĩ:
*

Người đăng:Đèn Biểnvào lúc22:00
*