Ngày xưa bao gồm một cô bé xíu thùy mị, dễ dàng thương. Cưng cô nhất vẫn là bà nội, bao gồm cái gì bà cũng nhằm phần cháu. Một đợt bà mang lại cô nhỏ bé một chiếc khăn quàng bởi nhung đỏ. Loại khăn rất phù hợp với cô, đi đâu cô cũng chỉ ưng ý quàng cái khăn đó, vày vậy mọi bạn đều hotline cô là cô bé nhỏ Khăn đỏ.Một hôm, bà bầu bảo cô:- Khăn đỏ ạ, đây là miếng bánh với bình sữa. Con mang lại cho bà nhé! Bà nhỏ yếu, cần phải ăn uống đến khỏe người. Bé đi ngay bây chừ kẻo tí nữa lại nắng. Con đi đến ngoan, chớ có lang thang trong rừng lỡ tan vỡ bình, không tồn tại gì mang về biếu bà. Khi vào phòng bà, bé nhớ chào bà, đừng bao gồm mắt la mày lét nhìn các xó nhà nhé!Khăn đỏ đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay bà bầu và nói:- con sẽ làm tất cả những điều người mẹ dặn.Nhà bà nội sống trong rừng, biện pháp làng ko xa lắm, đi chừng nửa tiếng đồng hồ thời trang thì tới. Khăn đỏ vào rừng thì gặp mặt chó sói. Em đắn đo sói là một trong con vật tàn ác nên ko thấy sợ.Sói nói:- xin chào cháu Khăn đỏ!Khăn đỏ đáp:- con cháu xin xin chào bác!- con cháu đi đâu sớm thế, con cháu Khăn đỏ?- con cháu đến nhà bà nội.- cháu xách gì nặng thế?- Thưa bác, bánh với sữa ạ. Hôm qua, ở trong nhà mẹ cháu làm bánh, bà nội tí hon cháu đem về để bà ăn cho khỏe người.- Bà cháu ở đâu, cháu Khăn đỏ?- Đi vào rừng độ mười lăm phút thì tới. Dưới bố cây sồi to là đơn vị bà cháu, quanh nhà có tương đối nhiều bụi dẻ, chắc chưng tìm thấy ngay.Sói nghĩ bụng:- dòng mồi non khủng ngon này chắn chắn là hơn hẳn cái mồi già kia!Sói trường đoản cú nhủ buộc phải mưu mô làm sao xơi được cả hai. Nó lấn la đi với Khăn đỏ một quãng rồi nói:- Này con cháu Khăn đỏ ạ, con cháu hãy nhìn các bông hoa tươi sáng kia kìa. Sao cháu không ngó quanh nhưng xem. Bác chắc là cháu chưa bao giờ lắng nghe giờ chim hót véo von yêu cầu không? con cháu đi đâu nhưng cứ đăm đăm thẳng tiến như đi học ấy. Ở trong rừng vui lắm con cháu ạ!Khăn đỏ trừng mắt ra nhìn. Em thấy ánh nắng rập rờn qua cành lá đung đưa, đó trên đây toàn là hoa thơm cỏ lạ, em nghĩ về bụng:- nếu như mình mang trong mình một bó hoa tươi đến tặng ngay bà chắc chắn là bà say đắm lắm, trời còn sớm, mình cho bà còn kịp chán.Thế rồi Khăn đỏ đi hái hoa. Hái được một bông em lại nghĩ có lẽ rằng vào thêm tí nữa sẽ sở hữu bông đẹp hơn. Cứ như vậy, Khăn đỏ tiến sâu vào vào rừng cơ hội nào không hay. Trong khi đó, sói lẻn trực tiếp tới bên bà cố và gõ cửa.- Ai ở không tính đó đấy?- cháu là Khăn đỏ đây, bà xuất hiện cho cháu với! cháu mang bánh và sữa lại đến bà đây.Bà nói:- con cháu cứ đẩy then mà lại vào. Bà yếu đuối quá không dậy được.Sói đẩy then cửa, cửa ngõ mở toang. Chẳng nói chẳng rằng sói vào thẳng giường rồi nuốt trộng bà cụ. Rồi nó lấy áo quần của bà mang vào, lấy mũ trùm đầu, lên nệm nằm, rước rèm bít lại.Khăn đỏ thơ thẩn hái hoa trong rừng. Mãi tới dịp hái nhiều quá mang không hết, em mới đột nhiên nhớ mang lại bà, vội xuất xứ đến công ty bà.Khăn đỏ ngạc nhiên thấy cửa ngõ mở toang, phi vào phòng thì thấy có gì khang khác, em nghĩ về bụng lúc này ở đơn vị bà sao lại thấy rờn rợn, chứ không thoải mái và dễ chịu như hầu như khi. Khăn đỏ nói to:- Cháu kính chào bà ạ!Chẳng bao gồm một giờ đồng hồ trả lời. Em lại mặt giường, kéo tấm che ra, thì thấy bà nằm, nón trùm kín mặt, trông lạ quá. Khăn đỏ ngạc nhiên hỏi:- Bà ơi bà! Sao tai bà khổng lồ thế?- Tai bà to để nghe cháu rõ hơn.- Bà ơi bà! Sao mắt bà lớn thế?- mắt bà to để nhìn thấy cháu rõ hơn.- Bà ơi bà! Sao tay bà to lớn thế?- Tay bà to để bà cụ lấy cháu dễ hơn.- Ui trời ơi! Sao mồm bà to kinh sợ quá!- Mồm bà to để bà nuốt cháu dễ hơn.Vừa xong lời, sói tức tốc nhảy ra khỏi giường, nuốt trộng Khăn đỏ đáng thương.Xong xuôi, sói lại dancing lên giường nghỉ và ngáy o o. Một bác bỏ thợ săn đi qua nghe thấy, nghĩ về bụng:- Quái! Sao bà người lớn tuổi rồi ngoài ra ngáy lớn vậy, nên tạt vào coi bà cụ có ốm đau gì không?
Bước vào phòng, đến gần giường, bác bỏ thấy sói sẽ nằm. Bác nói:- Chà, hoá ra ta lại gặp mặt mi sinh hoạt đây, quân khốn khiếp. Ta đi tìm mi mãi…Bác giơ súng lên định bắn. Nhưng bác bỏ chợt nghĩ có lẽ sói đã nạp năng lượng thịt bà cụ, tuy vậy may ra vẫn còn rất có thể cứu được. Bác không bắn, nhưng lấy kéo rạch bụng bé sói đang ngủ. Vừa rạch được một nhát thì thấy chiếc khăn đỏ choé, rạch mặt khác thì bao gồm cô nhỏ nhắn nhảy ra kêu:- Ối chà, cháu sợ quá! vào ấy tối đen như mực.Bà lão cũng còn sống chui ra, tuy hơi thở sẽ yếu. Khăn đỏ vội đi khuân đá thật to nhét đầy bụng sói. Sói tỉnh giấc giấc mong nhảy lên tuy nhiên đá nặng trĩu quá, nó bửa khuỵu xuống với lăn ra chết.Ba tín đồ đều vui mừng. Bác bỏ thợ săn lột lấy da sói mang về nhà. Bà lão ăn uống bánh uống sữa do Khăn đỏ với đến, ăn xong bà thấy tín đồ khỏe hẳn ra. Khăn đỏ nghĩ về bụng:- Từ ni trở đi đừng gồm rời khỏi đường chạy 1 mình vào rừng sâu. Mẹ đã dặn vậy thì yêu cầu nhớ.Có bạn kể là một trong những lần Khăn đỏ lại có bánh đến cho bà thì một con chó sói không giống la cà mang lại gần tính chuyện rủ rê nhằm em bong khỏi đường. Dẫu vậy Khăn đỏ vẫn đề phòng, cứ việc thẳng bước. Đến địa điểm em nói mang đến bà biết em gặp mặt sói và em thấy mắt sói siêu ác.- Nếu không phải là ở đường loại thì nó đã ăn thịt cháu rồi.Bà bảo:- Cháu vào đó để bà ngừng hoạt động lại kẻo nó vào.Vừa đóng hoàn thành cửa một lát thì sói mang lại gõ cửa ngõ gọi:- Bà ơi bà mở cửa cho cháu. Cháu Khăn đỏ mang bánh lại mang đến bà đây.Hai bà cháu im lặng, ko mở cửa. Loài vật đầu xám rón nhón nhén đi quanh nhà mấy lần. Rồi nó nhảy lên mái nhà, định đợi mang lại chiều tối, lúc nào Khăn đỏ ra về vẫn lén theo sau, rồi sẽ nạp năng lượng thịt cô bé trong láng đêm. Cơ mà bà cụ thấu hiểu ý định của nó. Ở trước ô cửa có một chiếc máng nước bằng đá. Bà bảo Khăn đỏ:- con cháu đi lấy mẫu thùng xách nước, Khăn đỏ ạ. Ngày hôm qua bà làm cho dồi. Cháu đi mang nước nấu ăn dồi đổ đến đầy máng.Khăn đỏ xách nước đổ mãi bắt đầu đầy cái máng to ấy. Mùi hương dồi thơm bay xộc lên mũi làm sói rỏ dãi. Nó cứ nghểnh nhiều năm cổ xuống nhằm ngửi, quá trớn sói bị trượt chân rơi từ ngôi nhà xuống đúng vào máng nước nóng với chết.Khăn đỏ vui vẻ đi về nhà, không hại bị ai va đến mình.

Bạn đang xem: Cô bé khăn quàng đỏ


Ngày xửa ngày xưa, tất cả một cô bé xíu thường giỏi quàng cái khăn màu sắc đỏ, vị vậy, mọi tín đồ gọi cô là cô nhỏ xíu quàng khăn đỏ.

Một hôm, mẹ cô bảo cô mang bánh quý phái biếu bà ngoại. Trước khi đi, người mẹ cô dặn:

– bé đi thì đi mặt đường thẳng, đừng đi mặt đường vòng qua rừng cơ mà chó sói nạp năng lượng thịt bé đấy.

Trên đường đi, cô thấy con đường vòng qua rừng có tương đối nhiều hoa, nhiều bướm, không nghe lời mẹ dặn, cô tung tăng đi theo con đường đó. Đi được một quãng thì gặp Sóc, Sóc nhắc:

– Cô nhỏ bé quàng khăn đỏ ơi, thời điểm nãy tôi nghe mẹ cô dặn đi mặt đường thẳng, đừng đi con đường vòng cơ mà. Sao cô lại đi đường này?

*

Cô bé nhỏ không vấn đáp Sóc. Cô cứ đi theo con đường vòng qua rừng. Vừa đi, cô vừa hái hoa, bắt bướm. Vào đến cửa rừng thì cô chạm mặt chó sói. Nhỏ chó sói cực kỳ to mang đến trước mặt cô. Nó cất giọng ồm ồm hỏi:

– Này, cô nhỏ nhắn đi đâu thế?

Nghe chó sói hỏi, cô nhỏ nhắn quàng khăn đỏ sợ lắm, nhưng cũng đành bạo gan trả lời:

– Tôi đi sang nhà bà ngoại tôi.

Nghe cô bé xíu nói đi sang trọng bà ngoại, chó sói nghĩ bụng: À, thì ra nó lại còn tồn tại bà nước ngoài nữa, vậy thì bản thân phải ăn uống thịt cả nhì bà cháu. Nghĩ về vậy bắt buộc chó sói lại hỏi:

– công ty bà ngoại cô ngơi nghỉ đâu?

– Ở vị trí kia khu rừng. Chiếc nhà tất cả ống khói đấy, cứ đẩy cửa là vào được ngay.

Nghe xong, chó sói bỏ cô bé nhỏ quàng khăn đỏ làm việc đấy rồi chạy một mạch mang lại nhà bà ngoại cô bé. Nó đẩy cửa ra vào vồ mang bà rứa rồi nuốt chửng ngay lập tức vào bụng. Xong xuôi xuôi, nó lên nệm nằm đắp chăn trả là bà ngoại ốm.

Lúc cô nhỏ bé quàng khăn đỏ đến, cô thấy chó sói đắp chăn nằm trên giường, cô tưởng “bà ngoại” bị ốm thật, cô hỏi:

– Bà ơi! Bà bé đã lâu chưa?

Sói ko đáp vờ vịt rên hừ… hừ…

– Bà ơi, bà mẹ cháu bảo có bánh sang trọng biếu bà.

– cố à, vậy thì bà cám ơn cháu và chị em cháu. Cháu ngoan quá. Con cháu lại trên đây với bà.

Cô bé xíu quàng khăn đỏ chạy ngay cho cạnh giường, cơ mà cô không thể tinh được lùi lại hỏi;

– Bà ơi! Sao hôm nay tai bà nhiều năm thế?

– Tai bà lâu năm để bà nghe con cháu nói được rõ rộng - Chó sói đáp

– nuốm còn mắt bà, sao hôm nay mắt bà to lớn thế?

– đôi mắt bà to nhằm bà nhìn cháu được rõ hơn.

Chưa tin, cô bé xíu quàng khăn đỏ lại hỏi:

– chũm còn mồm bà, sao hôm nay mồm bà to thế?

– Mồm bà to nhằm bà ăn thịt con cháu đấy.

Sói nói chấm dứt liền nhảy ra khỏi giường, nuốt trộng em bé khăn đỏ xứng đáng thương.

Sói sẽ no nê lại ở xuống giường ngủ ngáy o o. May sao, cơ hội đó bác bỏ thợ săn đi ngang thấy thế. Bác giơ súng lên định bắn. Nhưng bác bỏ chợt suy nghĩ ra là có thể sói đã ăn uống thịt bà lão nhưng vẫn còn có cơ hội cứu bà. Bác nghĩ tránh việc bắn mà bắt buộc lấy kéo rạch bụng bé sói đang ngủ ra. Vừa rạch được vài mũi thì thấy mẫu khăn quàng đỏ chóe, rạch được vài ba mũi nữa thì cô nhỏ nhắn nhảy ra kêu:

– Trời ơi! con cháu sợ quá! trong bụng sói, tối đen như mực.

Xem thêm: Inter milan vs bayern munich 2010 link xem lại chung kết c1, danh sách chung kết c1 các năm

Bà lão cũng còn sinh sống chui ra, thở hổn hển. Khăn đỏ vội đi nhặt đá khổng lồ nhét bụng trướng sói. Sói tỉnh giấc giấc muốn nhảy lên, nhưng đá nặng quá, nó ngã khuỵu xuống, trải ra chết.