sáng hôm qua, lâu rồi tôi new lại ngồi ăn uống xôi ngô trên vỉa hè phố Tuệ Tĩnh (Hà Nội). Bất giác tôi nhận thấy những con chim sà xuống, nạp năng lượng những phân tử xôi quá vung vãi - phần đông hạt xôi mà có thể là những người dân khách nhằm rơi, hoặc là hầu như hạt xôi cơ mà chị bán sản phẩm chủ rượu cồn ném ra.

"Thi thoảng chị cũng ném ra vài phân tử để bọn chúng nó xuống nhưng không đói" - chị bán sản phẩm nói thế. Lúc ấy tôi bỗng giật bản thân tự hỏi: Thôi chết, lần cuối cùng mình nhìn thấy những bé chim trong thành phố này là bao giờ nhỉ?

Khoảng 10 năm về trước, lúc đi đỗ tín hiệu đèn đỏ ở ngã ba Nguyễn Du - nai lưng Bình Trọng, đoạn ngay gần hồ Thiền quang đãng tôi đã bừng tỉnh khi hốt nhiên thấy cả một dàn đồng ca họa mi tốt chích choè nào đấy (xin lỗi vì chưng tôi không minh bạch được tiếng những loài chim) ngơi nghỉ cái quán coffe ven hồ. Chú ý kỹ bắt đầu biết hoá ra mỗi người đến uống cà phê đều có theo một lồng chim. Tò mò và hiếu kỳ hỏi kỹ bắt đầu hiểu: đấy là một quán cà phê chim, tụ họp những người chơi chim hằng ngày.

Bạn đang xem: Chim trong quần chim bay ra chim tung cánh xé tan quần xì

Thế là tôi viết bài xích báo "cafe chim" cùng với một phát minh lãng mạn rằng: những con chim trong lồng, bằng tiếng hót của chính nó biết đâu nhé sẽ hotline về những bé chim ko kể lồng. Chúng sẽ cất cánh trên trời, sẽ đậu trên cây, đang tận hiến cho thành phố những bản hoà âm vạn vật thiên nhiên vốn ngày càng xa xỉ. Hồi đó, đọc xong xuôi bài báo, chị bạn bảo: Đừng ác gắng em!

Ảnh: Đình Nguyễn.

Ơ, sao lại ác? Chị giải thích: Chim vào lồng là chim có chủ, ông/bà chủ nào thì cũng bằng mọi cách bảo vệ, nuôi nấng nó. Cơ mà chim xung quanh lồng là chim vô chủ. Nếu như chim vào lồng call về chim không tính lồng, cả thành phố tràn trề chim thì bạn ta đang giơ súng lên phun cái "bùm", tàn phá sạch. Thôi, cứ khiến cho nó bay đi đâu thì bay, chứ về thành phố này để bị tiêu diệt à? phương pháp nói nửa chơi nửa thật của chị ấy bạn khiến cho tôi bất chợt nhớ đến bài hát "Người thợ săn và đàn chim nhỏ" của Phạm Duy với một câu kết ám ảnh: "Rượu nồng giết mổ thơm bao bạn nâng bát no say chơi vui/ Đâu biết chim ngậm ngùi".

Bài hát kể lại hành trình dài một người thợ săn bằng tất cả sự tinh vi, thanh lọc lõi và thủ đoạn của chính mình đã bắn chết những con chim, và biến đổi những bé chim trong rừng thành món chim quay trong số nhà hàng.

Ai cũng hiểu bài hát mượn chuyện "con chim" thôi, để thì thầm "con người", rằng con tín đồ về cơ bản cũng "săn" nhau, "lừa" nhau", "bắn" nhau như "săn" chim. Dẫu vậy thôi, bỏ lỡ mã nghĩa căng bóng thứ hai, chỉ dừng lại ở mã nghĩa hiển ngôn thiết bị nhất, nghe bài bác hát ấy, người có lòng trắc ẩn không thể không nghĩ mang đến số phận của những con chim trong mối quan hệ với con người.

Thế đề nghị thấy chị bạn nói tất cả lý: trả như thành phố này, dựa vào một phép màu nào đó thực thụ là vị trí "đất lành chim đậu" thì có lẽ chưa kịp đậu, những nhỏ chim bị bắn chết rồi cũng nên.

Nhưng rồi lại lan man nghĩ, chị bạn mình vốn là một trong người thực dụng với nghiệt ngã. Trước một câu chuyện, lúc nào chị cũng nghĩ mang đến những trường hợp "nghiệt" nhất, và bao giờ cũng nhìn nhận và đánh giá những trường hợp ấy bằng tư duy phán xét. Rứa thì vì sao lại để cách nhìn của chị có tác dụng mình lung lay?

Tại sao lại dễ ợt tin rằng trong tp này toàn đều ác nhân và liền kề thủ? vì sao lại cho là trong tp này toàn là hồ hết tín đồ trung thành với chủ của món "chim quay"?

Những ý nghĩ tạm dừng ở đấy và được chứa gọn ghẽ vào trong 1 góc làm sao đó của cục não. đề nghị đến tận sáng sủa qua, lúc ngồi nạp năng lượng xôi, bắt gặp những nhỏ chim tự nhiên và thoải mái - những bé chim không tính lồng đang ríu rít nạp năng lượng những hạt xôi vương vãi bên trên vỉa hè thì nó bắt đầu lại được lôi ra.

Và khi nó đã được lôi ra thì mình vừa ngồi ăn uống xôi, vừa nhìn hầu hết chú chim sẻ bé nhỏ nhỏ, vừa độc thoại như một kẻ tâm thần: đấy, thấy chưa, trong thành phố của họ vẫn có những người như chị cung cấp xôi này. Cần nói là khi đó nhìn cả một bè cánh chim, khoảng chừng chục bé đang chúi mỏ ăn, rồi đựng lên hầu như tiếng lánh lót của chính nó là thấy "đã" đôi mắt - "đã" tai - "đã" cả một góc hồn.

Vấn đề đề ra trong thành phố, còn từng nào cái vỉa hè thanh bình, còn bao nhiêu con đường thanh bình, còn từng nào khung trời thanh bình để tín đồ ta hoàn toàn có thể "đã" mắt - "đã" tai - "đã" hồn bản thân như thế? Thành phố bây chừ bị bê tông hoá vị những toà bình thường cư y hệt như những miếng vá chằng vá đụp trên một khung người bị tận khử sức lao động mang lại xác xơ.

Lẽ ra sống mỗi toà căn hộ chung cư cao cấp phải có một chiếc sân - một không gian gian xanh duy nhất định, nhưng bây chừ nhiều vị trí 3,4 cái căn hộ chung cư ghép lại mới có một chút ít xíu không khí xa xỉ này. Đấy là chuyện ở tư quận nội thành, phủ bọc Hồ Gươm, chứ đi ra số đông quận mới, trên những con đường mà chỉ khoảng chục thời gian trước vẫn còn là đường mới như con đường Trần Duy Hưng xuất xắc Lê Văn Lương thì ôi chao, mọi toà căn hộ chung cư ken quánh nhau, san ngay cạnh nhau, kèn cựa nhau mang đến phát sợ.

Ở phần đông "rừng phổ biến cư" khủng khiếp ấy, làm gì còn không gian gian thanh bình nào cho hầu như chú chim sà xuống nữa? nhưng mà như thế, phần thiệt thòi không thuộc về số đông chú chim, bởi vì với song cánh trời ban của mình, phần nhiều chú chim vẫn tự biết đi tìm kiếm những form trời khác, những khoảng không gian khác, tương thích hơn cùng với mình.

Phần thiệt thòi nằm trong về bao gồm con người, vì con người sẽ không còn được chú ý thấy những người bạn tự nhiên - những người mà chỉ việc hót lên một giờ thôi, nhỏ người cũng trở nên thấy lòng mình như vơi lại.

Thành phố bê tông hoá là tp thiếu giờ hót. Thành phố chung cư hoá là tp đánh cắp khoảng không của hầu hết chú chim, và cũng chính là cái khoảng dịu non của trung khu hồn. Nhưng mà khi tâm hồn con bạn không vơi mát, thậm chí khi tâm hồn con bạn cũng tràn ngập những tất bật kèn cựa y như những toà căn hộ chung cư trên phố Lê Văn Lương kia thì hãy thử nghĩ xem, chổ chính giữa hồn con fan rồi rất có thể cất lên phần lớn loại music gì?

Bạn hãy chịu khó mở facebook của chính bản thân mình ra, lướt quanh một vòng và chứng kiến kiến dàn đồng ca bu vào chỉ trích, thoá mạ một ai đó - một điều nào đó - một "trend" như thế nào đó, vào sự xa xỉ cho cùng cực của một thái độ cảm thông là vẫn tự biết câu trả lời.

Thật sự, chưa lúc nào tôi thấy một đời sống mạng cơ mà ở đấy tín đồ ta lại dễ dàng chửi bươi - thậm chí là đâu đó còn có những "khoái cảm chửi bới" các như cơ hội này. Liệu có phải những người dân suốt ngày rình rập, chửi bới, thoá mạ lên án tín đồ khác, từ khóa lâu lắm rồi không tồn tại cái hạnh ngộ được nghe thấy dẫu chỉ là 1 tiếng chim?

Ảnh: Đình Nguyễn.

"Bố ơi, chúng ta chim đã trêu con này", một lần cậu nam nhi 3 tuổi của tớ chỉ vào một con chim đã hót trong lồng cùng nói cùng với tôi như thế. Cậu cứ quả quyết rằng các bạn chim vẫn trêu mình, đề xuất quay ra quát mắng mắng bạn chim. Mà lại cậu càng quát mắng mắng thì các bạn chim càng hót mạnh dạn hơn.

Đến thời điểm đó, rứa quái nào mà cậu lại quay ra bảo: "Bố ơi, chúng ta chim yêu bé này", rồi cứ cố gắng cười toe toét. Câu chuyện trẻ em nhưng khiến ông bố nghĩ ngợi: phù hợp khi hầu như tiếng hót an yên xuất sắc lành ngày một trào dâng, khi quyền lực của loại thánh thót ngày một trào dâng, khi dàn đồng ca tử tế ngày một trào dưng - rộng lớn khắp, bao vây và tràn ngập thì trong cả những ý nghĩ về xấu cũng trở thành được cảm hoá. Giữa quyền lực của chiếc thánh thót - chiếc tử tế - cái cao đẹp - dòng thượng mã thì loại xấu không tồn tại chỗ nhằm tồn tại, cùng ngược lại?

Hôm ấy mong dẫn đàn ông đi tải một lồng chim, nhằm nó vẫn lên cùng một người chúng ta mà cứ lần khần mãi, rồi cuối cùng không có tác dụng được. Vì cái nhà 50m của chính bản thân mình chật chội quá, sợ không có đủ đk nuôi, và lưỡng lự nuôi thì lại có tác dụng chết mọi chú chim cũng chưa chắc chắn chừng.

Nhưng từ ngày hôm qua đã suy nghĩ ra giải pháp khác rồi - thực tiễn mà hiệu quả, chính là thi thoảng đang dẫn cậu ra ăn uống xôi trên phố Tuệ Tĩnh nhằm cậu bắt gặp ở tp này vẫn đang còn một chị hàng xôi (ít độc nhất vô nhị là như thế) ném đa số hạt xôi ra bao bọc để cả một bè phái chim sà xuống.

Để cậu chú ý thấy, trong cái thành phố mà ba con cậu vẫn sống, vẫn đang còn những không gian gian mà những người dân bạn vạn vật thiên nhiên của cậu có thể an trú một phương pháp thanh bình!

Truyện ngập trong Cuộc yêu của tác giả Thánh Yêu đề cập về một cô gái có số trời bi thảm, rất rất đáng thương lúc cô mất đi sự trong trắng chỉ bởi cô bị hắn ta sử dụng thuốc rồi hiếp dâm ngay trên bọn dương cầm...

Hắn ta chính là Duật Tôn, sau khi cưỡng ức hiếp cô hắn mặc kệ cô sống đó, không dừng lại ở đó hắn còn chế giễu cô. Mà lại cô vẫn khát khao sẽ sở hữu được một người đàn ông mạnh khỏe đến và bảo vệ cô. Người bọn ông đó yêu yêu đương và luôn bỏ qua đông đảo thứ đến cô.

Tưởng chừng như niềm hạnh phúc đang ở trong tay cơ mà một lần nữa hắn ta xuất hiện. Duật Tôn phá nát đi bầu không khí hạnh phúc và trưng bày quá khứ của cô ý trước mặt đều người. Một lần tiếp nữa hắn chỉ chiếm đoạt cô cùng cô kìm nén dùng bé dao nhỏ tuổi đâm vào thân thể...

Xem thêm: Gấp nhôm cho ex 150 - gắp nhôm exciter giá tốt tháng 5, 2023


*

Ai ai cũng biết, gần đây Duật Tôn đang bị tiêu diệt mê một cô sinh viên.Thích gái con trẻ là say mê số một của y.Mạch sanh Tiêu bị tia chớp có tác dụng bừng tỉnh, thời điểm cô mở đôi mắt ra chỉ thấy khung trời bị rạch ngang thành từng mảnh bé dại bên kế bên khung của sổ lớn lớn, bóng mát lòa xòa nghiêng ngả như sẽ giương nanh múa vuốt, khiến ta thấy mà hãi hùng.Gió to lạnh thấu xương, quất từng lần vào khung cửa sổ, chất liệu thủy tinh rung động ao ước vỡ ra từng mảng.Sanh Tiêu vô thức đưa tay sờ chỗ bên cạnh, trừ loại chăn lụa sa hoa giá buốt ngắt, không còn có một khá ấm, Duật Tôn ko về.Cô ôm chăn gối ngồi dậy, sấm chớp lại ùa tới như bầu trời sắp sập cho tới nơi. Mẫu gương trên bàn trang điểm phản chiếu lại một cô nàng tái nhợt đầu tóc lờm xờm như quỷ. Cô buông thõng tay, để đôi chân trần dẫm lên đều hoa văn xinh tươi trên sàn nhà, hành lang cửa số không đóng chặt có tác dụng mưa phùn theo sơ hở bay vào phòng.Cô thoát khỏi phòng, lúc cách tới kế bên ban công thì thấy xe hơi của Duật Tôn đang đi vào gara, Mạch sinh Tiêu co người quay trở về phòng ngủ, lòng bàn chân không khô thoáng lành lạnh, đọng lại trên chăn một mảng nước lớn.Không thọ sau, trong căn phòng mát mẻ hơi fan truyền mang đến tiếng vặn cửa, tức thì sau đó, đèn pha lê được nhảy sáng, y nhận ra cô trong bộ dáng ấy thì gắn bắp tởm hãi:“Chưa ngủ hả?”Y đến mặt giường, dường như mệt mỏi, giật caravat ra rồi tháo dỡ quần áo, dáng fan y luôn luôn cao lớn quyến rũ, y quay lưng về phía sinh Tiêu, rượu cồn tác ấy khiến cho Sanh Tiêu nhìn thấy mấy lốt cào trên sườn lưng y, không hề che mà bịt múa may trước đôi mắt cô.Quần áo bên phía trong còn vương lại hương thơm nước hoa mùi hương lan nhàn nhã nhạt, hương thơm này gần đây rất hay có trên fan y, không giống với phần đa mùi hương nồng nàn, chắc rằng giống như người ta đồn thổi, người bọn bà kia cũng tương tự cô còn là một sinh viên.“Chúng ta ly hôn đi.”Y cứng người, bóng lưng thẳng tắp, khiến không khí xung quanh ngừng lưu chuyển.Mạch sinh Tiêu quăng quật hai chân ra phía bên ngoài chiếc chăn lụa đen trắng, mẫu giường quá lớn, hai người ngủ đang quá thừa huống chi một mình cô gái bé dại nhắn như cô." Ly hôn? Mạch sanh Tiêu, tối hôm trước em bị dọa thành đần độn rồi à? " Giọng y phần đông đều, ngón trỏ ngả ngớn khóa lên môi cô, ghẻ lạnh ban nãy trong đôi mắt giờ đã mất tăm, nắm chỗ là sự việc cuồng quyến sắc bén.Cô nạm lấy tay y, ngón tay xăm hình yêu quý Long để dưới cằm cô: "Không nên anh thích của lạ tuyệt sao? bên cạnh kia còn đầy người trẻ đẹp hơn tôi, tôi không muốn phí hoài thời gian thêm nữa.""Trước tê lúc chúng ta kết hôn sao em không nói như thế, sanh Tiêu…"Y luân chuyển người, hạ giọng:"Em biết là tôi không yêu em, em đem tôi cũng chỉ vì cuộc sống giàu sang, chúng ta ai cũng có mục đích, bây chừ em mong từ bỏ, ko thấy nuối tiếc sao?"Có lẽ, nếu như không thương, thiệt sự đang tiếc nuối.Hai tín đồ nằm bên trên giường, mở đôi mắt chỉ gồm mình cô là tỉnh, còn y vẫn thở túc tắc say ngủ. Thứ cảm giác ấy, trọn đời y sẽ thiết yếu hiểu nổi."Tôi muốn ly hôn."Y càng quan yếu biết, từng chữ trong lời nói ấy đã khoét sạch mát trái tim cô, đau cùng như xương cốt bị nghiền nát vụn."Cô đừng có mơ."Y gầm lên giận dữ, nhì tay ghim chặt bờ vai cô, nhấc cô lên:"Bây giờ, tôi vẫn nên cô làm Duật phu nhân.""Tôi không thèm, tôi chẳng ham, bây giờ tôi trả lại hết mang lại anh…"Mạch sanh Tiêu cố hết sức tránh tay y, từng lọn tóc xõa trên mặt, y như một người lũ bà đanh đá, từ khi y yêu thương chiều cô, có những lúc cô mộng ảo rằng y sẽ yêu cô, nhưng lại cô biết người bầy ông như y chỉ việc nói thu tâm là trái tim vẫn đóng lại, không để cho người ta mặc dù cho là chút thời gian để ham mê ứng.Tất nhiên là Duật Tôn bị chọc giận, y trung tâm niệm Mạch sinh Tiêu phải luôn luôn ngoan ngoãn, y vắt vai cô kéo tới không gian trước ô cửa, cô theo ko kịp y, cách thấp cách cao, dép cũng ko kịp xỏ."Thả tôi ra!...?"Cả tín đồ cô bị đặt lên bệ cửa sổ, eo chạm yêu cầu tấm đá cẩm thạch cứng rắn lạnh lẽo, hai tay cô ráng chặt mang tay y, phía sau tấm rèm quà nhạt phất phơ, chiếc đèn để bàn cổ phong thái retro tan vỡ nát vụn. Đó là chiếc đèn để bàn cô và Duật Tôn với mọi người trong nhà đi thiết lập sau ngày hôn lễ."Đòi ly hôn, không tới lượt cô.""Duật Tôn, anh mong mỏi thế nào nữa ? Anh ngơi nghỉ ngoài có người phụ nữ khác tôi biết rõ, tôi không thích níu kéo rằng buộc anh…"Ánh đôi mắt y run lên, con ngươi hốt nhiên u uất, nhị tay y núm chặt cổ tay sinh Tiêu, dùng sức ép xuống bệ cửa sổ." A--"Cổ tay thốt nhiên đau điếng, máu tươi nóng nóng trào ra, cô ban đầu ra mức độ giãy giụa, tay cô, hai tay sinh ra để chơi đàn."Đừng, chớ mà, thả tôi ra...!"Bàn tay yêu cầu Mạch sinh Tiêu uốn nắn cong, năm ngón tay cứng đờ chết lặng như ước ao lìa khỏi cổ tay::Đau, đau quá…"Duật Tôn quan sát thấy, nhưng y ko buông tay ra, rất nhiều mảnh vụn nhỏ của chiếc bóng đèn để bàn cắm vào cổ tay cô, cô sợ cho cùng cực, sợ hãi bàn tay có khả năng sẽ bị tàn phế. Ví như thật sự ra đi, cô chỉ rất có thể dựa vào hai tay này thôi.Một đống bộn bề trên bệ cửa sổ, sấm chớp nóng ầm ập tới, bổ xuống đầu người bầy ông như ngã xuống đầu con sói dữ, mặc dù rằng khắc này cô thảm đến cố kỉnh nào, Duật Tôn vẫn hy vọng cô.Hơn ráng còn ra mức độ tra tấn, như ý muốn phát lời thề rước sự to lớn trẻ trung và tràn đầy năng lượng của y đè vụn cô mảnh khảnh yếu ớt. Cổ tay đau lan ra, không chỉ có phần dưới hơn nữa cả đầu óc, ngày tiết chảy xuống nền đá, theo sự phóng bí của y mà giăng loạn mọi nơi…Cô khóc thét hoảng hốt:"Tay của tôi, tay tôi…"Thê lương như thế, thống khổ mang lại vậy, nhưng không thu được chút chú ý của y.Y làm cho tình xong, nạm quần áo, vứt lại Mạch sanh Tiêu một mình đi thẳng. Eo cô như sắp tới đứt lìa, nửa fan gục bên trên bệ cửa ngõ sổ, quần trong vẫn vướng sinh hoạt mắt cá chân, tính đến khi bên dưới lầu truyền mang lại tiếng đụng cơ xe hơi rời đi, sinh Tiêu mới âm thầm mở mắt, khó khăn nhọc đứng dậy, dùng cái áo ngủ bị đã xé nát luống cuống quấn rước cổ tay. Cô lừng khừng lái xe, đành team mưa gió sấm sét ra ngoài đường bắt xe, tới được bệnh viện trời đang sáng.Ý định ly hôn của cô ý đã trả một chiếc giá vượt lớn, thay đổi lại bởi vết sẹo 12 mũi khâu vị trí cổ tay, thêm nữa, là cả đời không thể đánh nổi một bạn dạng nhạc.Mạch sinh Tiêu ngây dại bước đi trên đường, áo quần trắng duyên dáng như một đóa tuyết liên, chỉ nên đóa hoa ấy không nở vẫn héo tàn.-----------Quay lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, không vào trong vẫn nghe thấy giờ đồng hồ dương cầm.Cô đi vòng thanh lịch hoa viên, vào bằng cửa sau, bắt gặp một cô bé quay lưng về phía mình, tóc dài xõa trên vai, xống áo trắng tinh khiết nhìn đơn giản và dễ dàng nhưng lại là mẫu bắt đầu của Chanel con số có hạn. Còn ck cô vẫn đứng kề bên chiếc dương thay ấy, khóe mồm mỉm cười cợt nhấm nháp rượu vang.Nghe thấy giờ động, cô bé quay đầu lại, đó lại một khuôn mặt trẻ măng:"Chào chị."Y vẫn dẫn cô ta về nhà.Cô gái thành thật đứng dậy, ánh nhìn băn khoăn nhìn cổ tay yêu cầu cuốn băng white xóa của sanh Tiêu, góc nhìn ả không giấu nổi niềm vui"Em nghe mọi tín đồ ở ngôi trường nói rằng, chị đánh bọn là số một, đến giờ cũng chưa có ai tốt hơn, em luôn thiếu tín nhiệm lại ko phục, ko biết lúc này em gồm diễm phúc được nghe chị lũ một phiên bản nhạc không?"Sanh Tiêu cảm xúc rõ ràng miệng vết thương kia rần, không còn thuốc tê, đau đớn lại trở lại."Chị ngoài ra không thừa nhận lời cần không, à quên, em xin từ bỏ giới thiệu, em thương hiệu là Mạc Y, cũng chính là sinh viên học viện âm nhạc Hoa Nhân, trong năm này học năm hai…"Mạch sanh Tiêu coi như không thấy, tay trái thế lấy tay vịn lan can lên lầu. Mới lấn sân vào phòng ngủ, y vẫn theo cho tới đằng sau, tay nạm chặt tờ giấy ném vào phương diện cô,:"Cô ước ao ly hôn đề xuất không ? ký kết tên."Thái độ so với ngày hôm qua cứ như nhị người.Sanh Tiêu lui vào ghế sô pha, cô mất ngày tiết nhiều bắt buộc còn yếu, tay yêu cầu vô lực rũ xuống đùi, Duật Tôn ngồi xuống đối lập cô:"Tôi sẽ cho cô đủ tiền, đủ cho tới kiếp sau cô cũng không hẳn lo áo cơm."Y nhận ra tay cô, tuy thế vẫn ném sách vở về phía cô, sinh Tiêu liếc mắt, hừ, chính xác là nhiều cho ghớm ghiếc, khóe miệng cô nhảy ra châm chọc, nhưng mà cô lại mở miệng nói:"Chút ít cố gắng này đã ước ao đuổi tôi đi sao? Ít nhất đề xuất hai trăm triệu (tệ)"Cô ko thấy tiền ít, ngược lại cô bất thần vì sự hào phóng của Duật Tôn, nhưng lại cô hiểu rõ cô trong đôi mắt y là người như vậy nào.Quả nhiên, y nghe ngừng thì nhíu mày, lộ rõ khinh bỉ tuy vậy vẫn hào sảng đáp:"Được."Điều kiện độc nhất vô nhị của y là cô bắt buộc chuyển ngay ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng. Y là tín đồ cao ngạo, hiển nhiên vẫn canh cánh trong trái tim chuyện cô đòi ly hôn trước.Lúc ra đi, sanh Tiêu mang toàn bộ những gì cô có thể mang được theo, thứ trang sức, châu báu, quần áo hàng hiệu cao cấp mà Duật Tôn cài đặt cho cô, mẫu vòng cổ « Lệ nhân ngư » vốn đựng trong két bảo hiểm cũng khá được cô treo lên cổ.Tay buộc phải không cử động được, bắt buộc tay trái kéo tất cả hành lý, những thứ kia thật sự khôn xiết rất nặng, giống hệt như nội trọng tâm cô bây giờ.Sanh Tiêu xuống lầu, Mạc Y cùng Duật Tôn còn đứng sinh sống ban công. Y vẫn lạnh lùng như xưa, trước đây, y muốn có cô vị dục vọng ân ái, hôm nay, địa điểm ấy đã có tín đồ thay thế, y còn giữ cô lại làm gì ?"Tôn, anh ly hôn thiệt hả?"Mạc Y dồn dập hỏi y, nào bao gồm ai đắn đo ả là người tình mới của y, được hưởng ngàn vạn yêu chiều.Màu đỏ của rượu nho bắt gặp ánh sáng vạc ra bùng cháy đê mê, theo đụng tác ưu nhã của y nhưng trượt vào vào miệng, y xoay tín đồ khẽ hôn lên trán ả:"Không buộc phải là vì chưng em tốt sao?".Rượu bây giờ làm y nghẹn, ánh mắt Duật Tôn dừng lại ở nhẵn hình ngày một khuất xa, chẳng hiểu sao lại có xúc cảm lạc lối khó khăn hiểu.Y từng vẫn nói, Mạch sinh Tiêu, 2 tay của em, là dành để đánh bọn dương cầm, chưa hẳn để giặt giũ nấu bếp cơm.Cô ko trả lời, thì thầm nghĩ, Duật Tôn, đời nào anh không hiểu biết ?
Tôi đương nhiên hoàn toàn có thể ngồi trong khán chống rộng lớn, thanh nhã đành đàn, làm người thanh nữ quý phái mà lại anh muốn, nhưng sau cùng anh vẫn ko hiểu lấy được lòng tôi, giặt giũ làm bếp cơm là sự thành công của phụ nữ, là vấn đề chỉ có bà xã mới có tác dụng được.Cho cho tới khi thoát ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, cô yêu người ấy, nhưng người ấy ko hiểu, là bởi vì yêu bắt buộc mới lựa chọn ly hôn.Mạch sanh Tiêu lẳng yên ổn đi trên đường, cho tới tận khi tình yêu biến thất vọng, thất vọng hóa thành loại bóng cô đơn.Cô định tìm kiếm một khách sạn ở tạm, chỗ này ở gần đỉnh núi, cách đó không xa hẳn là tất cả một khách sạn, cách nay đã lâu Duật Tôn từng chuyển cô tới.Vali khôn cùng nặng, sớm biết do đó cô đã điện thoại tư vấn xe tới, đoạn đường này đìu hiu đèn đường địa điểm sáng nơi không, sanh Tiêu lấy điện thoại cảm ứng định hotline xe, ngón tay vừa ấn vào bàn phím đã bị một gậy đánh trúng.Không kịp kêu ra tiếng, đã biết thành người ta xô vào rừng cây ven đường, đầu đau hy vọng nứt, đem tay sờ, chạm phải toàn là máu."Các người...""Chính là cô ta !"Sau lưng cô là cha gã trai lực lưỡng, một tên giằng lấy tư trang trên tay cô, đổ quần áo ngay tại chỗ để tìm đưa ra phiếu."Đối phương nói, còn dòng vòng Lệ nhân ngư treo trên cổ cô ta nữa."Nghe vậy tên sót lại tiến lên, cô chẳng còn sức để chống cự, nhằm kệ hắn xé phần cổ áo giựt lấy cái vòng kim cương:"Đáng khen, thật vượt xa xỉ…"Lệ nhân ngư biến mất hơn 100 năm làm việc trong tay cô, tín đồ biết chỉ tất cả cô với Duật Tôn.Mấy tín đồ kia nhét hết đồ vật của cô lại va ly, tên vừa xé phần cổ áo cô ngồi xổm hẳn xuống, góc nhìn tục tĩu chú ý cô, cặp mắt kia ngay trong đêm tối còn phát ra không sạch thỉu:"Nhìn có vẻ như xinh đấy, tốt là họ lần lượt…""Câm miệng!"Tên nạm vali đập vào gáy tên vừa nói quát:"Cấm gồm làm to lớn chuyện, nỗ lực tiền, đủ mang đến mày chơi gái thỏa thích, đi mau!"Tên sót lại ghé tai Mạch sanh Tiêu: "Chớ trách chúng tôi, chúng tôi làm thay tín đồ khác."Nói rồi, rút con dao trong túi quần ra, dùng sức cứa vào cổ tay phải của cô.Ba fan đó cấp vã tách đi, sau cùng chẳng nhằm lại mang đến cô một sản phẩm gì, tiền giỏi vật, đều đưa đi hết.Sanh Tiêu ở trên kho bãi cỏ đầy bùn, bên trên đầu là mẫu đèn đường ánh sáng leo lét, lá cây rụng giảm ngang đầy đủ chùm sáng sủa yếu ớt khiến cho nó chỉ từ là phần nhiều tia đèn rơi rớt vương vãi, cô cử hễ tay phải, như cũ, năm ngón tay ko cử động.Đầu đau, nhưng ý thức vẫn tỉnh giấc táo. Lần thứ nhất cô theo Duật Tôn vẫn hiểu được một điều, y là người cô ko trêu nổi, cô mặc kệ sống chết, sau cuối vẫn không tránh ngoài kết cục hôm nay.