Phước báo lớn nhất của người thế gian là gì? Không phải giàu sang, không phải trường thọ; mà là gặp được Phật pháp.

Mời Đạo hữu ngắm và cung thỉnh tôn tượng Đức Thích Ca Mâu Nitại đây.

Bạn đang xem: Duyên muộn là duyên lành


Không biết bản thân từ vô lượng kiếp trước đã gieo duyên lành gì để kiếp này tôi có thể gặp được Phật pháp, tắm mình trong giáo lý của Phật, rột rửa tâm hồn, bừng sáng những tia hy vọng khi bị cuộc sống vùi dập tả tơi. Phật pháp như ánh hào quang soi sáng tôi tiếp bước trên con đường gian truân của trần thế...

Đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thán một câu “Duyên phận đúng là một điều kì diệu!”. Sống xa cha mẹ từ nhỏ, 5 tuổi lớn lên trong vòng tay của bà con họ hàng, thiếu thốn tình cảm, sự che chở, vuốt ve của cha mẹ nên từ tận sâu trong tâm của nó là những suy nghĩ tiêu cực và đầy sự tủi thân. Trong khi bạn bè cùng chang lứa có ba mẹ, được ba mẹ yêu thương, vuốt ve thì mỗi đêm bên trang sách giáo khoa cũ rích, đã có rất nhiều những giọt nước mắt lã chả rơi, Những cảm xúc tiêu cực ấy lớn dần, gây xáo trộn tâm lý của của một đứa bé mới chừng ấy tuổi và nó đã mắc chứng trầm cảm.

Tưởng chừng đã từng nghĩ đến cái chết nhưng duyên phận đưa đẩy tôi gặp được Phật pháp. Triết lý của Phật đã kéo tôi ra khỏi mớ hỗn độn trong tâm thức, dọn sạch tâm hồn đầy rẫy những u uất đã trói chặc một đứa trẻ vừa mới 13 tuổi. Cái tuổi đáng lẽ được hưởng sự hồn nhiên, ngây thơ, tung tăng cùng bạn bè.

Tất cả mọi sự việc đến với ta từ đau khổ, vui vẻ đều là nhân từ vô lượng kiếp trước nay gặp duyên thích hợp liền trổ ra.

Trong nhà có một chiếc tủ cổ bằng gỗ quý, đến tận bây giờ, chiếc tủ ấy vẫn thoang thoảng hương gỗ thơm. Chiếc tủ nằm đó lẻ loi theo năm tháng, dần dần mọi người cũng quên lãng những thứ chứa bên trong nó. Chiếc tủ phủ màu cổ kính, trầm mặc đang đợi bàn tay tôi khám phá. Lựa vào một ngày cả nhà đều đi vắng, tôi được giao nhiệm vụ trông nhà, tôi đã thực hiện “phi vụ” mở chiếc tủ gỗ , trong tủ đó chứa rất nhiều kinh sách Phật, lúc ấy tôi không biết gì về Phật pháp dù ở nhà có thờ Bồ Tát, thờ Phật. Nhìn những quyển sách phủ đầy hơi hướng cũ kỹ, huyền bí đã thôi thúc tôi phải đọc thử, đầu tiên là những quyển sách kể về các câu chuyện luân hồi, nhân quả đầy màu sắc liêu trai giúp tôi tin tưởng vào một thế giời khác tồn tại song song với thế giới tôi đang sống. Tôi tin tưởng vào mười pháp giới, tôi tin tưởng có nhân quả, luân hồi. Tiếp theo, tôi đọc tới quyển “tứ diệu đế” đã đưa tôi tiếp xúc với giáo lý nhà Phật. Sau khi đọc xong “tứ điệu đế” tôi nhận ra được nhiều điều, tôi cảm thấy mình bớt u uất, buồn bã hơn vì tất cả đều là giả tạm, bản thân tự cố chấp cho đó là thật rồi sinh ra biết bao ảo tưởng vui buồn, đau khổ. Nhân duyên giữa tôi và Phật pháp bắt đầu...

Tôi hầu như đọc hết tất cả kinh sách có trong tủ gỗ, sau đó tôi lựa chọn pháp môn tu tập cho riêng bản thân mình, như có sợi dây từ vô lượng kiếp, tôi cảm thấy rất thích pháp môn Tịnh Độ chỉ một câu Phật hiệu “Nam Mô A Di Đà Phật” niệm niệm không dừng sẽ đến được thế giới Tây Phương Cực Lạc, thế là tôi quyết định chọn pháp môn huyền dịu này. Tất cả từ vô tình gặp được Phật pháp đến khi biết đến pháp môn Tịnh Độ và chọn pháp môn đó làm phương tiện tu hành của bản thân, đều chỉ có mình tôi biết, người thân trong gia đình vẫn không hề nhận thấy bất kỳ điều gì đặc biệt. Tuy nhiên, sự thay đổi chính ở bên trong, tâm tôi dần dần nhẹ nhàng, thanh tịnh hơn. Tôi thường ngủ thấy Bồ Tát, thấy tiên nhân.... Sau đó, động lực muốn thoát ly khỏi trần tục cứ quấn lấy tôi vô cùng mạnh mẽ, cho đến một ngày tôi quyết định bài tỏa nguyện vọng muốn đi tu cho cô tôi – người đỡ đầu tôi. Cô tôi là chị ruột của cha tôi, cô tôi cũng là một Phật tử, thường xuyên đi chùa, ăn chay,làm việc thiện nhưng khi biết nguyện vọng của tôi, cô tôi vô cùng bất ngờ và đã từ chối với lời hứa “con còn nhỏ, mới học lớp 8, cố gắng học hết lớp 12, lúc đó nếu vẫn còn muốn đi tu thì cô sẽ xem xét”. 

Sau khi bị từ chối, tôi vẫn âm thầm đọc kinh sách, niệm Phật nhưng có lẽ phước đức từ vô lượng kiếp trước của tôi chưa đủ dày nên khi bước qua cấp 3, với số lượng bài tập vô cùng nhiều, giờ học thêm dày đặc, đã làm tôi quên mất nguyện vọng khi xưa. 

Sau khi đậu đại học, một đêm tôi mơ thấy vị Bồ Tát mà thường hay xuất hiện trong giấc mơ lúc nhỏ, tôi mơ thấy mình đang khoác chiếc ào lam ngồi yên tĩnh trong đạo tràng vô cùng trang nghiêm, vô cùng thanh tịnh, mùi trầm hương hòa nguyện trong tiếng chuông ngân vàng như níu kéo những con người lạc lối quay về với bổn tánh chân như của mình. Bừng tỉnh dậy, tôi nhớ lại nguyện vọng muốn đi tu khi xưa, nhưng bây giờ tôi đã không còn tha thiết sẽ vào chùa tu nữa mà tôi muốn tu tại gia, theo pháp môn Tịnh Độ. Gặp được pháp môn Tịnh Độ đã rất khó, để bền tâm, kiên chì tu đến nhất tâm bất loạn thì càng khó vô cùng, có thể ví như trong một ngàn người chỉ được một người. Biết đến Phật pháp là duyên đã gieo trồng từ vô lượng kiếp trước, còn thành tựu ngay trong đời này được hay không còn tùy vào phước đức mỗi người. Từ khoảng thời gian đại học đến khi học Thạc Sĩ ra trường và đi làm, tôi đã bị gián đoạn buông xuôi rất nhiều lần nhưng lần nào tôi cũng tìm lại và quay về tiếp tục tu tập. Tôi cảm giác như Phật A Di Đà, và các vị Bồ Tát đang trợ duyên để tôi không buông xuôi hoàn toàn. Tôi cảm nhận được ánh sáng từ bi của Người soi rọi lên mọi khi tôi ngồi niệm Phật trong chánh niệm. Câu Phật hiệu ấy là giọt nước cam lồ ngon ngọt, thơm mát rưới lên tấm thân bé nhỏ vướng đầy bụi trần này, câu Phật hiệu ấy đã giúp tôi đứng dậy mỗi khi tôi vấp ngã, câu Phật hiệu ấy đã cứu vớt tôi thoát khỏi bễ khổ mỗi khi tôi sa lầy vào thế sự rối ren.

PNO - Người ta hay nói con gái tuổi Dần vất vả, đặc biệt lận đận chuyện tình duyên. Nhưng những người tuổi Dần tôi biết, toàn phụ nữ mạnh mẽ, đảm đang tháo vát, và đặc biệt, luôn làm chủ hạnh phúc của mình.


*

Chị Phạm Thị Hồng - “mama tổng quản” - người chăm chút bữa ăn cho toàn bộ nhân viên công ty Rish Land Vietnam là một ví dụ.


*

Chị Hồng sinh năm 1974 - tuổi Giáp Dần. Các cụ xưa vẫn nói con gái đứng chữ Giáp vất vả, lại cầm tinh con hổ thì càng lận đận, nhất là chuyện tình duyên. Không muộn chồng cũng khó hạnh phúc bền lâu hoặc phải gồng gánh, trụ cột gia đình.

Chị Hồng đúng số muộn chồng, nhưng không lận đận. Tận năm 41 tuổi chị mới biết thế nào là “yêu” và kết hôn luôn với mối tình đầu. Với quan niệm “thà cô đơn để đợi người xứng đáng còn hơn sống cạnh một người nhưng vẫn thấy cô đơn”, chị tìm niềm vui trong công việc và hoạt động thể thao hoặc tụ tập bạn bè.

“Suốt thời con gái mình lo làm ăn, bạn bè ào ạt có bồ, lấy chồng, sinh con… mình vẫn bình thản chứ không sốt ruột. Trước khi gặp chồng bây giờ, có một anh cũng tha thiết theo đuổi mình. Chàng “đeo bám” mẹ mình riết để nhờ cụ thuyết phục, nhưng biết chàng lúc đó mới chỉ ly thân vợ, mình quyết không đồng ý tìm hiểu. Phụ nữ dù tuổi gì, Dần, Thân, Tỵ, Hợi… hay gì cũng cần biết tôn trọng và định giá bản thân mình, trao gửi cuộc đời cho người xứng đáng”, chị chia sẻ.

Nói về cơ duyên gặp chồng, chị Hồng cho biết mình và chồng vốn quen biết qua một người bạn chung. Anh chị biết nhau khi anh còn độc thân. Sau đó anh lập gia đình, sinh con và ly hôn sau hai năm kết hôn. Sau ly hôn, anh một mình gà trống nuôi con, mưu sinh bằng nghề may gia công các sản phẩm gia dụng như bạt mái hiên, ba-lô, túi xách…

10 năm sau quen biết, một lần cần làm bạt che mái hiên, chị ngỏ lời nhờ anh giúp. Khi đó anh đã ly hôn, đang một mình nuôi con. Cả hai kết nối lại. Thương và cảm phục anh chịu thương, chắt chiu nuôi con khôn lớn, chị mở lòng cho anh bước vào cuộc đời mình. Anh cũng là mối tình đầu, người đàn ông đầu tiên chị nắm tay và là người chị nguyện gắn bó, chia sẻ suốt cuộc đời còn lại bằng một đám cưới giản dị, ấm cúng.

Làm đám cưới từ năm 2015, đến nay họ vẫn chưa có con chung. Con riêng của anh cũng đã lớn và ra ở riêng, nhưng tình cảm vợ chồng luôn như khi mới yêu. Cặp đôi U50 vẫn chở nhau trên xe máy, mặc áo, mang cờ Việt Nam chạy khắp TPHCM, hòa vào dòng người hừng hực trên đường, mỗi khi đội tuyển bóng đá Việt Nam ghi dấu ấn trên sân cỏ. Bí quyết giữ hạnh phúc, theo chị Hồng, phải đến từ cả hai người trong cuộc.

“Chồng mình hiền lành, chịu thương chịu khó và rất hiểu chuyện. Anh cũng trải qua một lần đổ vỡ nên trân trọng hạnh phúc hiện tại. Nếu phải chờ mình cả tiếng đồng hồ mỗi khi đi chợ hay đi siêu thị, anh không hề khó chịu… Ngược lại, là phụ nữ, mình cũng phải biết điều, không phải cứ chồng chiều là được nước lấn tới. Mỗi khi làm gì, nói gì, mình luôn nhớ lời anh dặn: “Làm gì cũng được, nhưng trước khi làm, luôn cân nhắc rằng việc mình làm không khiến người khác tổn thương”. Chỉ một câu nói giản dị của anh thôi, nhưng trở thành nguyên tắc chung sống để có được hạnh phúc của hai vợ chồng”, chị Hồng tâm sự.

Chồng may gia công, vợ phụ trách bếp ăn cho công ty, thu nhập giản dị nhưng vợ chồng thấy hạnh phúc vì “biết đủ”. Chị Hồng vốn đảm đang, nấu ăn ngon, khéo thu vén nhà cửa, không hề giống với tính cách “phụ nữ tuồi Dần trong truyền thuyết” nên không chỉ được chồng yêu mà còn được lòng cả gia đình nhà chồng.

Chị nói: “Tôi quan niệm dù bố mẹ chồng không còn, nhưng mình vẫn cần hiếu thuận với anh, chị em chồng và quan tâm tới con riêng của anh. Lễ tết, mình đều quà cáp chu đáo, ngày thường nấu món gì ngon cũng nghĩ đến anh, chị và con. Mình làm bằng cái tâm, chứ không phải cố lấy lòng, làm bằng cái tâm thì tình cảm mới bền lâu được. Đó là điều mẹ mình dặn trước khi mình lấy chồng, đến giờ mình vẫn nhớ và học theo”.

Một thỏa thuận “ngầm” nữa của anh chị, tuy không nói ra, nhưng cả hai đều tự hiểu, đó là: tôn trọng, chia sẻ mọi việc từ lớn tới nhỏ. Anh nhận lương thường chỉ giữ lại một phần nhỏ để cà phê, còn lại tin tưởng giao hết cho chị giữ. Giữ tiền, nhưng làm gì, chi tiêu gì, chị cũng chia sẻ với anh. Ngược lại, muốn mua sắm gì, anh cũng hỏi ý kiến chị.

Xem thêm: Bạn Thuộc Nhóm Máu Nào - Bạn Biết Gì Về Các Nhóm Máu Hiếm Nhất

“Thường vợ chồng mình, cứ ai đi làm về trước thì dọn dẹp nhà cửa, cơm nước để người về sau, có mệt nhưng nhìn thấy nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng, cơm nước đã sẵn sàng là mệt mỏi tan biến”, chị chia sẻ.Hai vợ chồng cũng không quá áp lực chuyện có con. Chị Hồng nói ở tuổi này con cái là tùy duyên, họ vì thế mà luôn như “vợ chồng son”, đi đâu làm gì cũng có nhau. Tính chị sôi nổi, thích đám đông còn anh thì trầm tính, lặng lẽ, nhưng cả hai hợp lại thành đôi mảnh ghép hoàn hảo.