Dù được bố mẹ cho nhiều tiền tiêu vặt nhưng mà tôi vẫn thấy không được đầy đủ tình cảm, tôi muốn đạt được sự niềm nở và bầu chúng ta của ba mẹ, dẫu vậy họ chỉ mải kiếm tiền.

Bạn đang xem: Yêu người yêu bạn thân


Tôi lớn lên ở thành phố trong gia đình có bố mẹ là nhà một quán ăn ăn uống đắt khách. Trong ấn tượng của tôi, tía mẹ luôn rất mắc vì hàng ngày họ phải có tác dụng vô số công việc, chỉ tất cả bà tôi chuyển đón tôi đi học. 

Dù được cha mẹ cho các tiền tiêu vặt nhưng lại tôi vẫn thấy thiếu thốn tình cảm, tôi muốn giành được sự quan tâm và bầu bạn của ba mẹ, nhưng họ chỉ mải kiếm tiền. 

Học lực của tôi rất trung bình, tôi học cấp 3 bình thường rồi học cao đẳng. Ra trường tôi trù trừ tìm việc gì nên xin vào một công ty nhỏ làm hành chính, lương thấp tuy vậy với tôi không quan trọng, tôi thấy vui là được rồi.

Về chuyện tình cảm, tôi bao gồm qua lại với một vài người bạn trai nhưng đông đảo không thâm thúy và tôi không cảm giác được dịu dàng hay liên minh thực sự với họ, cho đến khi chạm mặt người yêu lúc này tên là P.

 

Tôi và P. quen nhau trong một bữa tiệc. Hôm đó tôi ăn diện rất đẹp, anh ta làm quen, xin số smartphone và bắt đầu theo đuổi tôi. P. Có bề xung quanh tầm thường nhưng cái miệng lại vô cùng ngọt ngào, nói chuyện có duyên. Mặc dù tôi khá ghẻ lạnh nhưng phường vẫn kiên trì theo đuổi cùng đối xử với tôi khôn cùng tốt, từ từ tôi cũng cảm mến cùng nhận lời yêu sau thời điểm quen nhau được 3 tháng.

Cho cho dù L.Đ, bạn thân của tôi từng nói rằng những người khéo mồm như p rất khó lường, sống với họ cuộc sống đời thường sẽ hết sức mệt mỏi. Ráng nhưng có lẽ rằng do bạn dạng thân luôn sống bất an từ khi còn nhỏ, nên lúc được phường quan tâm chăm sóc tận tình tôi đã rung động.

Anh ấy đối xử với tôi ngày càng tốt hơn nên tôi cũng ngày càng yêu anh hơn. Anh ngay gần như giỏi tất cả đầy đủ thứ, mặc dù nhiên cũng có nhược điểm là tiết kiệm và siêu nghe lời mẹ.

Chẳng hạn, khi chúng tôi mang lại trung tâm sở hữu sắm, anh ấy thường nói có chuyện gì đấy để tránh đi, sau này tôi mới nhận ra rằng anh ấy sợ phải thanh toán hóa đơn cho tôi. 

Đôi khi chúng tôi đi bữa tối với L.Đ, khi cô ấy trả chi phí thì người yêu tôi cũng không đụng đậy, nhịn nhường như anh coi đó là chuyện đương nhiên.

L.Đ mang lại rằng người yêu tôi quá keo kiệt và nói tôi chẳng có góc nhìn người bắt đầu bị thu hút bởi một người bọn ông như vậy. Nhưng vì yêu mù quáng, tôi đang bỏ quanh đó tai tất cả.

Kể cả vệc anh rất nghe lời mẹ, để mẹ cai quản tiền lương hàng tháng hay luôn hỏi chủ ý mẹ khi làm bất kể việc gì, tôi cũng không thân thiện lắm.

P. Kể sau khi lĩnh lương, anh chỉ giữ 1 phần tiền sinh hoạt, còn sót lại anh phần đông đưa tất cho mẹ để bà quản lí lý, để dành sau đây cưới vk cho anh. P. thường nói rằng người mẹ anh ấy rất tốt và khi gặp mặt chắc bà sẽ thích hợp tôi nên tôi cũng yên trọng điểm phần nào.

Tuần trước, p. Bảo mẹ anh có việc đến thành phố này (nhà anh ấy ở thành phố khác), nhân tiện bà muốn gặp mặt gỡ và bữa tối cùng tôi. Tôi gật đầu đồng ý nhưng vẫn rủ bạn bè tôi L.Đ đi cùng mang đến đỡ ngại.

Khi các bạn trai reviews tôi chỉ ngượng ngùng xin chào cô và giao tiếp cơ bản. L.Đ thì thoải mái và tự nhiên hơn, cậu ấy tươi cười chào hỏi và bắt chuyện với mẹ phường rất vui vẻ. 

Tại bàn ăn, mẹ P. hỏi tôi điều kiện gia đình thế nào, tôi khiêm tốn nói gia đình mình chỉ bình thường, bố mẹ có quán ăn uống nhỏ. Đến lúc tôi vào nhà vệ sinh, L.Đ đã trò chuyện khá nhiều với cô ấy, còn bạn trai tôi chỉ biết nghịch điện thoại thông minh di động.

Sau bữa nạp năng lượng đó, L.Đ dìm xét mẹ phường hơi hợm mình và một đợt nữa nhắc tôi càng nên lưu ý đến nếu ao ước tiến xa rộng với p Cậu ấy nhắc rằng trong cuộc nói chuyện đã vô tình tiết lộ điều kiện gia đình tốt nên có vẻ mẹ p. đã để mắt đến cậu ấy.... Tôi chỉ mỉm cười trừ nhưng mà không ngờ hôm sau P. đã nói chia tay tôi vì tại sao mẹ anh ấy không mê thích tôi lắm. Tôi hết sức sốc tuy vậy nhớ đến những gì L.Đ nói, tôi hỏi có phải mẹ anh ấy thích L.Đ làm con dâu hơn không?

P. Tránh ánh mắt của tôi, yên tĩnh không trả lời nhưng tôi đang hiểu. Tôi bật cười vì hiện thời mới thấy diện mạo thật của P. Tôi nói: “Chia tay đi. Người như anh không xứng đáng để tôi lưu giữ nhung dù chỉ là 1 chút!”…

Độc mang An 


Tôi dại dột khi "vay nóng" gần trăm triệu đồng cho người yêu đầu tư

Tương lai niềm hạnh phúc thì chưa thấy đâu, tiếng tôi sinh sống trong cảnh nợ nần bủa vây, còn anh tình nhân thì "lặn" mất tăm…

Vấn đề quan trọng nhất hãy ban đầu bằng một câu đơn giản dễ dàng thế này: Anh là tín đồ yêu bạn thân nhất của tôi. Các bạn bắt đầu thấy sự khốn nàn của tình huống mà tôi đã với đang trải qua rồi cần không?


Ngay lúc kể ra câu chuyện này, tôi biết mình gồm thể sẽ bị phán xét rất nhiều. Bản thân tôi chưa bao giờ mang lại rằng bản thân đúng, hoặc nếu có, thì đó chỉ là loại đúng rất bản năng – bởi những thứ tôi làm cho đều đi ngược lại với lô ghích suy nghĩ, thuần túy chỉ tuân thủ theo đúng cảm giác. Hãy để tôi kể cho bạn câu chuyện từ lúc bắt đầu.

Tôi là một cô gái 25 tuổi, bình thường như mọi cô nàng 25 tuổi khác. Sống trong một gia đình bình thường, có một công việc bình thường, sống một cuộc sống bình thường. Tôi từng có người yêu – một gã thực tình là ko ra gì lắm, ngủ với hầu hết những cô nàng hắn bao gồm thể. Sau chuyện tình đó, thú thực, tôi mất hơi nhiều thời gian để cân nặng bằng bản thân, nhưng cảm giác với nam nhi nói tầm thường đã mất đi tương đối nhiều.

Cho đến ngày tôi gặp anh.


*

Vấn đề quan liêu trọng nhất hãy bắt đầu bằng một câu đơn giản thế này: Anh là người yêu bạn thân nhất của tôi. Những bạn bắt đầu thấy sự khốn nạn của tình huống cơ mà tôi đã và đang trải qua rồi phải không? Nó còn drama hơn một chút ở điểm này: tôi đã say đắm anh trước lúc anh trở thành người yêu thương của nhỏ bạn tôi. Tôi gặp anh lần đầu tiên ở một tiệm café, anh đi thuộc một người bạn, tình cờ tạt qua nơi cửa hàng chúng tôi đang ngồi, một buổi café vô thưởng vô phạt của một lũ những đứa ko biết làm cái gi cho hết buổi chiều.

Tôi biết anh không mê say ngồi đó, cũng giống như tôi. Sự đồng cảm vô hình dung diễn ra ngay khi đó, chỉ là anh đã đứng lên xin phép đi trước, điều nhưng mà tôi cũng định làm ngay lúc đó.Tôi tìm kiếm facebook của anh ngay tối hôm đó, với bắt đầu thầm lặng follow anh, search một giải pháp nào đó để gồm thể tiếp xúc với anh.

Một đại trượng phu trai không nhiều nói, ít cười, sống đơn giản, bao gồm chút cầu toàn, nhưng không mê thích tỏ ra hiểu biết, không yêu thích phông bạt như phần lớn con trai mà tôi gặp bên trên đời này. Tôi như kiếm tìm thấy một phần bản thân đã search kiếm từ rất lâu, tôi chỉ ko biết mình cần bắt đầu như thế nào. Ngay trong khi tôi còn loay hoay ở đó, bao gồm người đã bắt đầu trước…

Hai tháng sau, tôi gặp anh lần thứ hai, vào sinh nhật của đứa bạn thân tôi. Anh xuất hiện, với tư phương pháp người yêu của nó. Tôi lặng lặng trong suốt buổi tiệc, mỉm cười khi cần, cụng ly khi cần, đóng trọn vai bản thân phải đóng. Với về khóc suốt đêm hôm đó, bởi tôi biết đó sẽ là bắt đầu của một chuỗi ngày tôi trở phải thảm hại.


*

Yah, câu chuyện đương nhiên ko kết thúc ở đó. Tôi biết mình không thể làm cái gi khác, cũng cùng lúc tôi biết mình ko thể không làm cái gi đó. Nhưng tôi phải làm gì – khi mà anh đã trở thành người yêu thương của đứa bạn thân nhất của tôi? Thậm chí, tức thì sau hôm sinh nhật, nó còn gọi tôi đi café, xin lỗi rối rít vì chưng đã ko có 1 chút nào thông báo trước.

“Đáng ra tao phải bảo mày. Nhưng nhưng mà mày ơi, như sét đánh ngươi ạ. Gặp loại yêu luôn.”Ừ, tôi biết.Tôi vẫn lặng lẽ follow facebook của anh. Anh up rất không nhiều status, bao gồm khi cả tuần chẳng tất cả nổi một cái, nhưng anh online khá thường xuyên, thậm chí cả thời điểm đêm muộn. Tôi phân phát điên mỗi khi quan sát thấy loại nick đó sáng, tôi muốn vào nói chuyện, bình thường như một sự tình cờ, nhưng tôi ko thể. Gồm điều gì đó không nên ở đây.

Ngày đầu tiên khi con bạn thân tôi với anh biện hộ nhau. Nó gọi tôi ra café, xả một tràng hơn xả lũ. Tối về nó viết status đá xoáy, hờn giận. Anh thì im lặng, hoặc ít nhất đó là thứ nhưng mà tôi thấy. Đến nửa đêm. Tôi thấy anh up status một ca khúc trong I need you now, đúng đoạn tôi thích: “And I wonder if I ever cross your mind. For me it happens all the time. It"s a quarter after one. I"m alone & I need you now. Said I wouldn"t call. But I lost all control. & I need you now…”

Như vào cơn say, tôi thoát facebook, lập một nick mới, vào inbox mang lại anh.“Anh ổn không?”


*

Chừng nửa tiếng sau, tin nhắn trả lời đến: “Ai vậy?”“Một người thân thiện đến anh.”Không bao gồm tin nhắn trả lời làm sao sau đó. Tôi buông điện thoại, nằm nửa tỉnh nửa mơ đến sáng. Lúc tôi tỉnh dậy, vẫn không có tin nhắn trả lời làm sao qua nick ảo nhưng mà tôi mới lập, nhưng ở facebook của tôi, anh lượt thích một bức ảnh tôi up đã thọ lắm rồi.

Câu hỏi hiện lên trong tôi ngay trong lúc đó không phải: “Anh đã biết đó là tôi?” Tại sao, giỏi như thế nào. Tôi chỉ thấy tim mình đập loạn nhịp, cái cảm giác đã nhiều năm không còn xuất hiện. Tôi biết rất bao gồm thể bản thân sẽ làm cho sai điều gì đó, bao gồm thể sẽ thật bao gồm lỗi với một ai đó, nhưng tôi ko thể dừng việc nghĩ rằng nếu anh và con bạn tôi thật sự phân chia tay, thì liệu tôi gồm tiến tới không?

Ngày hôm đó trôi qua lâu năm vô tận, mang đến đến lúc tôi nhận được cuộc điện thoại từ con bạn thân cuối buổi chiều, với sai lầm nhất của tôi chính là đã bấm nghe cuộc điện thoại đó.

Con bạn thân tôi gọi, bắt đầu cuộc điện thoại bằng tiếng khóc thổn thức. Tôi bối rối. Tôi biết mình đề nghị dập đồ vật ngay ở đó trước lúc nó bắt đầu nói, nhưng tôi không thể.

- Café nhé, tao qua đón – Tôi hỏi lúc nó bắt đầu ngừng khóc.

- Ừ!

Vậy là tôi ngồi với nó ở quán café, nghe nó kể lể về vụ biện hộ nhau, những tại sao nhảm nhí, những đoạn đối thoại đứt quãng, dở dang. Tôi đóng vai một nhân viên tư vấn tình cảm, một người lắng nghe. Còn nó thì ko ngớt buông những lời trách móc người yêu thương nó – cũng là người mà lại tôi yêu thầm. Tôi an ủi nó, tôi động viên nó hãy bình tĩnh, đâu sẽ bao gồm đó, tốt hơn hết hãy làm lành với anh đi.


*

Trời ơi, tôi chẳng biết mình đang làm dòng quái gì nữa. Tôi khuyên răn nó xoay lại với anh. Ko phải tôi muốn họ chia tay sao? tất cả gì đó thật sự mâu thuẫn trong tôi, một mặt tôi muốn tất cả anh, một mặt tôi ko muốn bé bạn thân tôi buồn. Lúc ngồi với nó, thứ duy nhất tôi cảm thấy là tội lỗi. Nó ra về trong thâm tâm trạng tốt hơn, còn tôi thì thấy tệ hơn.

Tối hôm đó, facebook anh im lìm. Tôi mò sang trọng facebook của bạn thân anh, thấy đăng ảnh đang ngồi với anh tại một cửa hàng bar nhỏ vào phố cổ. Tôi ráng đồ rồi lao ra phố, đi thẳng lên cửa hàng bar kia. Tôi gọi Gin Tonic ngồi một bản thân trong góc, quan tiếp giáp anh và bạn đang ngồi tại quầy bar, tảo lưng về phía tôi. Nhị người ngồi nói chuyện một cơ hội lâu, trước lúc bạn của anh cầm áo đứng lên về. Đồng hồ thời gian đó chỉ 11 giờ đêm. Tôi bước ra quầy bar, làm khuôn mặt tự nhiên nhất có thể.

- Anh N! Anh nhớ em không?

- Anh quan sát tôi một chút, hơi mỉm cười.- Có, em là bạn thân của C?

- Vâng. Tình cờ quá. Anh lên đây một mình à?- Anh đi với bạn, mà lại bạn anh gồm việc phải về rồi.- Vậy em ngồi nhé?

- Anh định đứng lên. Anh hơi đói, muốn đi ăn gì đó.

Câu trả lời hơi ngược với suy nghĩ của tôi, nhưng thôi, đã đâm lao phải theo lao. Dù sao tôi cũng đến tận đây rồi…

- Em biết một chỗ ăn ngon giờ này. Anh muốn thử không? Tôi thấy một sự dao động nhẹ trong mắt anh.

- Ừ, cũng được. Em đi xe không?- Em không. Cơ hội nãy em đi taxi.

- Ừm, vậy để anh chở em.Chúng tôi bước ra ngoài. Nhân thời gian anh đang lấy xe, tôi lấy nước hoa trong túi ra xịt thêm lên cổ. Lúc đã ngồi vào xe anh, mùi nước hoa dịu dịu vương quanh không khí nhỏ hẹp. Tôi chuẩn bị mọi thứ để gồm thể sống có lỗi với bé bạn thân…


*

Vừa ngồi cạnh người yêu thương của nhỏ bạn thân trong ô tô của anh, tôi vừa nhắn tin mang lại nó. Tiếp tục đóng vai an ủi và phân chia sẻ. Tôi cảm thấy mình thật khốn nạn, nhưng hoặc tôi sẽ ko phải với nó, hoặc tôi sẽ ko phải với lòng mình. Tôi sẽ phải chọn. Và có ai muốn chính bản thân phải buồn…

Chúng tôi đi đến một quán ăn chuyên mở đêm, chọn một bàn gần cửa sổ. Tôi gọi vài ba món lặt vặt, chủ động uống bia.

- hôm nay anh ko đi với cái C hả?

- Bọn anh đang gượng nhẹ nhau – Anh trả lời đơn giản.

- Oh vậy à ? Em xin lỗi em ko biết. Trời, vậy đi ăn riêng biệt với anh thế này dễ khiến hiểu nhầm lắm!

- có vẻ cũng chẳng ai thấy bản thân giờ này. Muộn vượt rồi.


Đó là một lời nói vô thưởng vô phạt hay gồm ẩn ý, bản thân tôi khi đó chưa tự trả lời được. Như là anh ko phản đối, cũng ko hẳn đồng tình. Công ty chúng tôi ngồi ăn với nhau, uống bia, cười nói mấy chuyện vui vẻ ko tên. Cảm giác đó rất dễ chịu. Trời lạnh nhưng trong tâm lại thấy ấm. Ngồi cạnh anh, tôi thấy an toàn một phương pháp khó hiểu. Như là nếu có ai quan sát thấy cũng chẳng sao.

Tôi gắp thức ăn mang đến anh, anh hỏi :

- Anh về cẩn thận nhé. Chút sau, tôi nhắn tin, đã tất cả sẵn một mẫu cớ để nhắn rồi mà.«Anh về chưa?» Một cơ hội lâu sau, tôi thấy anh nhắn lại : «Anh về rồi. C chờ anh ở cổng nhà. Anh đang nói chuyện với C».

Khỉ thật, tôi trọn vẹn quên mất thiết yếu mình đã khuyên con bạn thân làm cho lành với anh. Cùng kinh khủng hơn, khăn của tôi vẫn đang nằm ở ghế sau xe cộ anh. Nếu nó vào xe, chắc chắn sẽ quan sát thấy. Thậm chí, xe anh giờ cũng toàn mùi nước hoa của tôi.Tôi đang làm gì thế này…


Nếu muốn biết diễn biến tiếp theo của câu chuyện, những bạn hãy theo dõi tại:http://toilangnghe.gdtxdaknong.edu.vn/share/detail/1402.

Xem thêm: Dân Hoang Mang Với Tin Đồn Bắt Cóc Trẻ Em Lấy Nội Tạng O Dong Nai

Đây là một vào những phân chia sẻ của độc giả đã gửi về cho Tôi lắng nghe - một chiến dịch cộng đồng được tổ chức bởi gdtxdaknong.edu.vn cùng VNPT Vina
Phone nhằm đánh thức bản năng lắng nghe và phân tách sẻ của mọi người.

Mọi thông tin về chiến dịch, vui miệng cập nhật tại:http://toilangnghe.gdtxdaknong.edu.vn/